Vì ai cũng có một miền không gian sâu thẳm

Với tôi, một nhà thiết kế nội thất, thì, mỗi đồ vật đều có một câu chuyện của nó. Câu chuyện về thời gian, không gian, chứa đựng trong đó là những kỷ niệm riêng biệt. Có thể là một hơi ấm thân quen xa xăm, có thể là những bước chân không cùng nhịp khi trái tim 16 của bạn rộn ràng, có thể là những tia nắng sớm trong buổi sáng thức dậy chỉ có một mình.

Tôi tin, vì sáng nay, một sáng mùa đông thiếu những tia nắng, tôi bước vào căn phòng mới mua màu trắng của mình, và nhìn thấy chiếc hòm màu xanh lam rất cũ. Cái khoảnh khắc ấy, khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi của cuộc đời, tôi bỗng nhiên sống lại trọn vẹn cảm giác đã tồn tại từ rất lâu của tuổi ấu thơ, vừa thân thuộc, vừa ấm áp thân quen khi vẫn còn mẹ, và mẹ kể tôi nghe về câu chuyện chiếc hòm màu xanh mà mẹ luôn yêu quý.

Rồi như có một lực đẩy vô hình, tôi bị đắm chìm vào một chiều không gian rất cũ. Chiếc hòm đã theo mẹ tôi đi hết quãng đời thanh xuân tươi trẻ, rồi sau đó theo mẹ về nhà chồng, nằm im khi mẹ ru những đứa con nhỏ. Chiếc hòm rồi trở thành cái bàn học quý giá khi tôi lớn lên, và giờ, khi mẹ đi xa, nó là khoảng không sâu thẳm chứa những bức hình cũ kỹ, tấm khăn voan trắng, và một vài đồ vật mẹ còn lưu lại được từ thời con gái. Hình ảnh chiếc hòm màu xanh bạc sơn sống cùng tôi với những điệu chèo mẹ hát mỗi trưa hè, sống cùng tiếng tivi mỗi buổi chiều chủ nhật, sống cùng tiếng trống thúc giục đêm trung thu. Tôi bị thu hút khi ngắm chiếc hòm đơn sơ có màu xanh sâu thẳm ấy. Cũng không hiểu vì điều gì, mà từ hồi đó, tôi lại có ao ước lớn lên được trang hoàng những không gian nhà cửa. Đến tận bây giờ, khi làm nghề, khi trở thành một nhà thiết kế nội thất rồi, tôi bị ám ảnh bởi suy nghĩ ai trên thế giới này, đều có một đồ vật chứa đựng ký ức, giống như chiếc hòm xanh của tôi. Và họ cũng giống tôi, sẽ ấm áp biết bao khi được an lành sống trong một ngôi nhà, đã, đang, và sẽ trở thành nơi lưu giữ kỷ niệm và sự bình yên.

Tuần trước, tôi vừa thiết kế nội thất cho một anh bạn ở Hà Nội, anh cũng giống tôi là vào Sài Gòn lập nghiệp, và sống ở đây luôn. Khi tìm hiểu, tôi cũng phát hiện ra rằng, anh ấy cũng bị ám ảnh bởi một thức ký ức giống tôi, đó là những ô cửa lá lách cũ kỹ, mà nó xuất hiện trong mọi ngõ ngách ở Hà Nội. Tôi lại tin lần nữa vào cảm xúc, lại mang cảm xúc đó vào bản thiết kế nội thất dành riêng cho anh. Còn anh bạn đó đã vô cùng vui sướng khi giữa Sài Gòn này, lại như được sống ở chốn 36 phố phường của riêng anh ý, giữa những ô cửa sổ lá lách điệp trùng màu thời gian.

Tôi hạnh phúc, vì tôi được họ chia sẻ những câu chuyện về một miền sâu thẳm trong ký ức, mà họ luôn muốn nó trở lại và hiện diện trong không gian hiện tại. Và khách hàng của tôi cũng hạnh phúc, vì ở thì hiện tại, họ được sống cùng một chiều không gian xa xưa, nơi mà một phần trái tim họ thuộc về, và lúc nào, nó cũng khiến họ cảm thấy bình yên.

0 replies

Leave a Reply

Want to join the discussion?
Feel free to contribute!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *